Credits
PERFORMING ARTISTS
Luxuyen
Performer
Fi de Roca
Performer
Chí
Performer
COMPOSITION & LYRICS
Nguyen Doan Vinh Xuyen
Songwriter
Lyrics
À, vậy là đã năm mới
Nhưng lòng còn nỗi buồn cũ
Niềm vui thì vẫn chưa tới nhưng thật may là lá phổi vừa đủ
Sức chứa để giấu đi những nỗi niềm khó nói của tuổi trưởng thành
Hứa để cho con tim ngủ yên vì nó cần thời gian dưỡng lành
Vậy mà mấy khi anh lầm tưởng rằng tuổi xuân này vẫn còn xanh
Nhưng thật ra xơ xác những cành
Đâu còn những thuở ban sơ vậy mà cứ ngỡ đang mơ
Để đến khi cô đơn lại tới hỏi rằng, "Liệu lòng này đã vỡ tan chưa?"
Anh thì cũng thôi thở than, "Ừa, cũng phải tập xa vòng tay đã từng nồng say"
Và buồn thay khi mình phải cuồng quay theo guồng quay cuộc sống
Có mấy khi lại muốn nhìn em buộc tóc, rồi soi mình dưới mặt hồ trong veo
Ngồi từ Thủ Thiêm nhìn ngắm cánh diều mang những ước mong theo
Hay giữa rừng Tràm Chim, mình nằm im trốn sự đô thị hóa
Nhưng tại sao anh thấy càng ngày cuộc sống này lại càng vô vị quá
Khi những giấc mơ đã chết, bản thân chỉ còn mải miết công việc
Anh viết mấy điều nghe viển vông thiệt
Chẳng hạn như chuyện cứu rỗi cuộc tình này bằng âm thanh
Khi sự tiêu cực đã dần án ngự ở trong tâm anh
Ờ
Đôi khi mong năm mới lặn mất tăm hơi để không tự đặt ra nhiều điều cam kết
Bởi vì đâu hoàn thành được điều gì nên dần bản thân chẳng còn ham Tết
Tâm trí cứ xoay vòng hằng đêm, chợt nghe như cõi lòng đang chết
Anh chỉ sợ một ngày nào đó lãng quên nụ cười em mang đến
Lao đầu công việc, không biết ngọn lửa đam mê biến mất dần
Không viết ra toàn những điều thơ mộng, không thể trở nên xuất thần
(Anh đã) không còn là đứa trẻ ngây ngô tay cố giữ chặt được một thứ đến bất cần
Những đêm không ngủ do rất bận, chỉ cần có một ai đó thức cùng
Từng nghĩ sẽ cố định tầm mắt, nhìn những tòa cao ốc xây chọc trời
Thế thì đâu thấy nơi đô thành sầm uất có mảnh đời lao dốc ngay góc tối
Chẳng cần bảo bọc hay học đòi, nhìn nơi vách đá có mầm cây mọc chồi
Gió còn không lay nổi, sao bắt ta thay đổi, tựa làn mây bay dọc đời
Lặng người trước sắc xuân tàn úa, đắm mình ngắm nhìn lá phong rơi
Lau sạch nước mắt vẫn giàn giụa, sao cứ buồn vì một người đã không tới?
Bao nhiêu lần vấp ngã trong đời, tự trưởng thành đến chấp cả ông trời
Những món nợ trần gian rồi sẽ không cần mang, anh cũng sắp trả xong rồi
Như quy luật của sự tuần hoàn đôi khi không giống ta mong đợi
Bất kể phú quý hay bần hàn, ta cứ tiếp tục mà sống thôi
Written by: Nguyen Doan Vinh Xuyen